Chương 34

Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

4.676 chữ

11-04-2023

Nàng lấy dưa chuột trên tay mẫu thân, dùng khăn tay lau kỹ, rồi đưa lại cho người, ý bảo người có thể ăn sống như vậy, Tích thị đã ăn qua nên cũng không e ngại cắn một miếng.

Vì thế không khách khí tiêu diệt gọn ghẽ quả dưa, thuận tay xử tiếp quả dưa khác trên tay mình.

Chờ mẫu thân ăn hết số rau quả trên tay, cuộc trò chuyện giữa hai người mới chính thức bắt đầu."Chỗ này là chỗ nào?" Tích thị rất muốn biết đây là chỗ nào? Nhưng nói cho cùng ngay cả nàng cũng không có biện pháp nói rõ làm cách nào đến được, đây là ở đâu.

Chỉ biết khi mình muốn vào lúc nào cũng có thể, muốn đi ra ngoài khi nào thì đi.

Mà những người khác nhìn không thấy cũng sờ không được.

Đây là lần đầu tiên mang được mẫu thân vào.

Trước kia chỉ toàn mang mấy vật giải trí, hạt giống, rau củ quả.

Đối với câu hỏi của mẫu thân nàng có chút không tiêu, nhưng rồi cũng đáp:" Con thật không biết giải thích cho người hiểu lầm sao, nếu con nói là do một cơ duyên nên con có cái không gian này người tin không?"

Tích thị chắc chắn không thể nào hiểu hết về nhi nữ nhà mình, nhưng bà biết nhi nữ sẽ không gạt mình:" Ta tin con với điều kiện con kể rõ toàn bộ các thứ trong đây cho ta hiểu rõ, phải nói luôn con vì sao đêm khuya vào đây là làm cái gì?".

Đối với vấn đề này, nàng đúng là không hề lo lắng, chỉ có thể ngây ngô cười hắc hắc.

Cười đến mức mẫu thân chảy mồ hôi lạnh, bà lại còn nhất quyết yêu cầu nàng mang mình đi ra ngoài sau đó lại vào lần nữa, nàng nghe lời nắm tay bà, nháy mắt trở về sân, lại nháy mắt trở lại trong không gian, tốc độ như vậy khiến Tích thị thật là không còn gì để nói.

Lại một lần nữa tiến vào không gian này, nàng đồng ý nói rõ hết tên của từng loại rau củ quả cũng như cách dùng, nào là tương hoa quả cũng lấy từ đây, nào là số bạc lần trước kiếm được là do nàng lấy bộ trang sức có sẵn từ đây đem đi bán lấy bạc, nàng cũng tuyệt đối không nói với bà việc nguyên chủ đã chết, nàng đã coi bà như mẹ ruột thật sự và không muốn bà vì biết chuyện đó mà buồn khổ.

Nàng cũng kéo mẫu thân đến mấy mẫu trồng dưa chuột nói với bà mình muốn làm một ít đồ chua và chỉ cho bà cánh làm cũng như cách dùng ra sao.

Tích thị nhìn nhi nữ, bà không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu việc mình có thể đi vào chỗ này là do nhi nữ dẫn vào, nếu như muốn tự mình đi vào thì không thể.

Tất cả quyền chủ động nằm trên tay nhi nữ, vậy cho nên tất cả đều do cô định đoạt, khi nãy con bé có thể không để bà vào mà có thể biện một lí do nào đó, nhưng không con bé đã tin bà mà chọn đưa bà vào đây!

Nàng còn muốn để cho mẫu thân tự mình quyết định xem nên tận dụng tài nguyên trong không gian như thế nào, trong không gian có đủ loại thực vật, có loại chỉ sinh trưởng trong mùa đông, cũng có loại sinh trưởng trái mùa, nếu mẫu thân đã biết đến không gian, vậy nàng cũng nghĩ đến việc nàng sẽ thu hoạch toàn bộ khu vườn nông sản này.

Gần đây thực phẩm trong thôn chuyển lên trấn trên bán khá chậm, mà phí chi tiêu của đại gia đình thì lại tăng lên.

Nếu nàng đem hết số nông sản ra ngoài, nhà nàng có thể làm đồ chua hoặc phơ khô thì dùng được rất lâu, còn tiết kiệm được chút ít.

Tích thị đứng một bên muốn phụ tiếp nhi nữ nên bảo để mình phụ thu hoạch hết số nông sản, nàng biết mẫu thân đang trong người không khỏe nên đã từ chối bảo bà vào nhà tranh nghĩ ngơi, bà một mực dành xọt của nàng mà xoắn tay áo lên đi thu hoạch nông sản, nàng đành phải ngầm thỏa đồng.

Không biết có phải do có thêm mẫu thân phụ tiếp và nói chuyện phiếm cùng hay không? Mà nàng làm rất nhanh, chưa đến hai canh giờ đã thu hoạch hết các loại cần hái.

Tất cả được bốn bao dưa chuột, một bao cà chua, nữa bao rừng, nữa bao nghệ, hai bao ớt, khoai tây là nhiều nhất được tận năm bao, còn có bốn bao rau cải (củ cải và cải thảo),nàng cũng không muốn hái hết nhưng mẫu thân kêu phải hái hết ra cho bà, bà cứ nói sợ không gian biến mất, nàng chỉ cảm thấy rất giống nàng lúc trước, cũng nghe lời bà.

Tích thị thu hoạch xong tất cả thật rất mệt mỏi, bà thấy cạnh vườn có một con suối nhỏ, nên ra đó lấy ít nước rửa tay, chân, mặt.

Nước trong nơi thần tiên có khác, rửa mặt rất mát và dễ chịu, bà xong cũng trở về vườn phụ nhi nữ khiêng mấy bao rau củ quả ra khỏi nơi đây.

Nàng đang bận tay kéo mấy cái bao, thấy mẫu thân trở lại định sẽ nhờ người phụ tiếp, mình nàng không xoay sở hết số này được, nàng chưa kịp mở miệng thì một chuyện không ngờ tớ ập vào mắt nàng:" Mẫu thân, mặt của người...".

Tích thị:"Tiểu Mạn, mặt ta có gì sao con nhìn bất ngờ vậy?".

Nàng cười cười:"Mẫu thân, trên mặt người vết thương đã lành lặn hết cả rồi".

Tích thị như không tin, đưa tay lên sờ khắp mặt, khó tin nói:"Tiểu Mạn, mặt ta thật lành hẳn".

Nàng lại hỏi:"Mới nãy con còn để ý vết thương còn đỏ, người làm sao mà nó hết nhanh vậy"..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!